watch sexy videos at nza-vids!
Bạn đang dùng máy java, hãy truy cập VietPro9x.Mbox.Sh Chuyên game cho điện thoại NOKIA JAVA, hay cảm ứng thông thường , cập nhật tất cả các game Online Offline trên thị trường game VIỆT NAM
wap game , wap tai game , tai game android

Wap Tải Game Android Cho Điện Thoại Miễn Phí

home| Game | Kqxs | Ảnh Đẹp | Blog | Mobi tv
Bây Giờ 09:39 ,Ngày 08/04/25
* Phong vân truyền kỳ online - Game nhập vai tuyệt đỉnh hay nhất
* Tải Game Bài Lá Ella - Game Bài Đình Đám Nhất Hiện Nay
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Chương 21: Đi ra và đi vào


Du đãng! Trong một thành phố lạ, những phồn hoa hào nhoáng trước mắt. Một người có thể đi đâu? Mối tình sẽ bị lãng quên vứt bỏ ở đâu?


Lưu lạc! Trong nỗi đau của con tim, sự cô đơn lúc gần lúc xa. Con tim bị xé rách như thế nào? Câu chuyện cổ tích có thể bị nghiền vụn ở đâu?


Những ngày tháng yêu nhau thật đẹp, sau khi tình cảm nở rộ lại khô héo. Ai muốn đối diện với nó?


Kết thúc quá mệt mỏi, những ngày tháng gần nhau quá vụn vặt, sớm sớm chiều chiều rồi cũng uể oải, ai nhẫn tâm nỡ gay gắt?


Một câu chuyện tình đi tới gian đoạn khó bề phân biệt, không có người đúng người sai, chỉ có thể rút lui hoàn toàn.


Một mối lương duyên có đầu không có cuối, không ai đúng không ai sai, chỉ có thể bay xa vĩnh viễn…


- “Cao chạy xa bay”


Trong phòng bệnh, Đường Đường hít một hơi thở thật sâu, những người còn lại cũng đang đứng bên cạnh để lắng nghe câu chuyện của Quang Tử.


Anh hắng giọng rồi kể lại nguyên nhân gây ra chuyện mẹ mình phát bệnh.


“Bà nội tôi là một người rất mê tín. Năm mẹ sinh tôi ra, người bói xem xong nói là Bát tự của tôi không tốt nên sẽ khắc với ba mẹ. Bà nội vốn là một quả phụ bao năm vất vả để nuôi ba, vì vậy, để bảo vệ ba, bà quyết mang tôi cho người khác.”


“Với bản năng của người mẹ, mẹ tôi nhất quyết không đồng ý, thế là bà bắt đầu ngược đãi mẹ rồi đứng giữa bắt phải lựa chọn.”


“Nhớ năm tôi được năm tuổi đang chơi bên bờ sông. Bà nội đến rồi cười bảo, sông nhiều cá lắm, xuống bắt vừa ăn vừa chơi được. Thực ra nước sông không sâu lắm, bọn trẻ con vẫn xuống để bắt cá. Tôi tin lời bà, bỏ giày dép ra rồi định nhảy xuống sông. Vừa lúc đó mẹ xuất hiện, sống chết kéo tôi về và chỉ vào mặt bà: “Bà hại cháu đích tôn mình như vậy nhất định sau này sẽ có báo ứng!”


“Mẹ kiên quyết đưa tôi về và nói nước sông sâu lắm, dưới đó còn có nhiều rong rêu, nó sẽ cuốn vào chân thì không lên bờ được nữa. Khi đó tôi không hiểu, nếu đã nguy hiểm như vậy sao bà nội lại lừa mình? Không biết mẹ đúng hay bà đúng?”


“Tối đó ba về, không biết bà nói gì với ba khiến ba nổi giận lôi đình, ba còn đánh mẹ một trận rất kinh rồi đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà. Không lâu sau đó, cả thị trấn nhỏ đồn thổi tin mẹ và bà bất hòa với nhau, mẹ còn đẩy bà ra ngoài sông. Từ đó, trong con mắt mọi người, mẹ biến thành một người đàn bà độc ác, một mình mẹ nuôi tôi vô cùng vất vả, không ai muốn kéo mẹ lên.”


“Năm đó, mẹ thường xuyên phải đi ăn xin nhưng ngay cả người quen cũng không ai cho. Đã thế họ còn nói rằng mẹ có âm mưu hãm hại cả mẹ chồng nên đây là quả báo của mình.”


“Mẹ tôi cuối cùng đưa tôi ra khỏi thị trấn đó để tới một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống bình yên nhưng vất vả.”


“Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao năm tháng như thế, tôi thề rằng cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.”


“Có lẽ mẹ cũng bị ảnh hưởng rất lớn từ bà nên hai chữ Bát tự cũng hằn sâu trong tâm trí bà.”


“Sau khi tôi và Đường Đường bắt đầu sống chung với nhau, mặc dù sống hạnh phúc nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên. Cho đến khi Đường Đường thông báo với tôi cô ấy đã mang thai, tôi khi ấy đã nghĩ đến lúc mình phải chịu trách nhiệm của người đàn ông, tôi trở về và nói chuyện với mẹ. Mẹ lập tức truy hỏi tôi ngày sinh của cô ấy rồi lôi lịch Âm ra đối chiếu ngày tháng. Thầy bói nói gì tôi cũng không rõ nhưng mẹ bảo phải dẫn bà đi gặp Đường Đường, bà nói sợ sau này mẹ chồng nàng dâu không dễ hòa hợp nên cần phải dung hòa với nhau trước. Nghe mẹ nói câu đó, tôi tưởng rằng bà đã chấp nhận chuyện của hai chúng tôi.”


“Khi chuyện đã xảy ra mẹ mới nói với tôi, thầy bói bảo Bát tự của Đường Đường không tốt, không chỉ khắc với tôi mà đứa con sau này sinh ra cũng sẽ khắc với tôi. Nghe vậy bà bắt đầu cho xạ hương vào canh rồi đẩy cô ấy xuống dốc…”


“Có lẽ sau khi làm hại cô ấy, tâm lý của bà thấy bất an. Đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng. Bà sợ đứa trẻ chưa được sinh ra đời đến tìm bà để báo thù.”


“Căn bệnh thần kinh phân liệt của bà cũng từ đó mà nặng thêm. Tôi đưa mẹ đi khám thì bác sỹ nói thực ra căn bệnh này đã ủ bao năm nay rồi, chỉ cần có nguyên nhân là nó phát ra.”


“Từ đó, tôi đành phải mai danh ẩn tích, chỉ sợ mọi người có thể tìm ra dấu vết của mình; một mặt tôi cũng thấy vô cùng hổ thẹn với chú của Đường Đường – người thầy mà tôi một mực tôn kính. Sáng tác thơ thì tôi không thể nữa rồi, tôi không muốn làm vấy bẩn lên những dòng chữ tinh khiết.”


Mọi người vô cùng im lặng, khi đó không ai biết nói gì.


Đường Đường gật đầu như đã có chút bình thường trở lại, “Do vậy anh chỉ có thể đưa bà đi chạy trốn chứ không thể trị liệu bình thường được.”


Quang Tử nói: “Mấy năm nay sức khỏe của bà rất tốt, không làm hại ai cả. Vì vậy anh nghĩ để mẹ ở bên càng an toàn hơn. Mấy năm gần đây bà còn giao tiếp được với những người bình thường khác, bởi vậy anh nghĩ chỉ cần mình tìm được một người vợ có Bát tự phù hợp rồi kết hôn thì có thể chăm sóc tốt cho bà hơn.”


Đường Đường lại thở dài, “Anh đừng bắt một người con gái nào nhảy vào lửa nữa. Anh có thể bảo đảm bi kịch như năm trước không bao giờ xảy ra nữa không? Anh là một người con hiếu thảo nhưng không hề là một người chồng tốt. Anh đã chọn con đường làm người con hiếu thuận thì đừng bao giờ làm liên lụy đến người khác nữa, coi như tích đức cho chính mình và cho mẹ đi.”


Quang Tử khẽ gạt nước mắt rồi hơi mỉm cười, “Bây giờ nói điều đó cũng không có tác dụng gì rồi. Mẹ anh lại làm hại đến em, cho dù em không tố cáo nhưng cũng có hai người cảnh sát ở đó làm chứng. Hiện tại phía cảnh sát đã có đủ bằng chứng để đưa bà đến viện tâm thần rồi. Bây giờ điều duy nhất anh có thể làm là xin chuyển viện.”


Đường Đường: “Anh định đi đâu?”


Quang Tử: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng khí hậu phương Nam ấm áp cũng phù hợp với người có bệnh. Anh định tìm một thành phố nhỏ phương Nam để định cư sau đó tìm cách đưa mẹ về đó.”


Nói xong anh quay người đi về phía cửa.


“Quang Tử hãy đợi đã.” Tiếng của Bình Tử đột nhiên vang lên.


Quang Tử dừng lại, nhìn Bình Tử bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh ta định thay cô cho anh một trận sao? Điều này anh cũng chấp nhận. Anh nhắm mắt lại chờ đợi những cú đấm.


“Tôi có tờ danh thiếp này. Đây là danh thiếp tổng biên tập một tờ tạp chí văn nghệ ở Dương Châu. Trước đây tôi phụ trách chức biên tập ở tòa soạn này. Tổng biên tập năm tới nghỉ hưu rồi, ông ấy vẫn đang đi tìm người kế nhiệm phù hợp. Anh cầm tờ danh thiếp và hồ sơ tới Dương Châu đi, tý nữa tôi sẽ gọi điện cho tổng biên tập. Dương Quang là thần tượng thời thiếu niên của tôi, cũng là nhân vật có tiếng trong diễn đàn thơ ở Dương Châu. Nếu tôi nói với ông ấy anh đồng ý nhận việc, chắc ông ấy sẽ vui mừng lắm.”


Quang Tử mở to hai mắt, không dám tin vào những gì người đàn ông đang đứng đối diện mình nói.


Bình Tử đưa anh tấm danh thiếp, mỉm cười nhìn Đường Đường. Trong ánh mắt của cô dường như cũng nở nụ cười ngọt ngào.


Quang Tử không hiểu: “Sao anh lại muốn giúp tôi?”


Bình Tử lắc đầu, “tôi không giúp anh, tôi đang muốn giúp người bạn cũ – tổng biên tập của mình, ông ấy cả đời cống hiến cho văn đàn thơ của Trung Quốc, bây giờ đến lúc được an tâm để nghỉ hưu rồi. Nhưng anh cũng nên biết mức lương ở đó không cao, chỉ có thể duy trì được cuộc sống tối thiểu thôi.”


Quang Tử định thần lại, như đã tin vào những gì diễn ra trước mắt. Anh nhìn lại tấm danh thiếp rồi nhét vào túi áo ngực rồi cười bảo, “Anh yên tâm đi, sau bao năm làm con buôn văn hóa, tôi cũng có những ý niệm của riêng mình. Không dám nói có thể đưa tờ tạp chí này nổi tiếng quốc tế nhưng tôi có lòng tin sẽ đưa nó phát triển rộng rãi hơn, càng nhiều bạn đọc biết đến nó hơn!”


Bình Tử đưa tay ra bắt Quang Tử rồi nói, “Tôi sắp xuất bản sách rồi, tự bỏ chi phí. Trang bìa và hình minh họa do Đường Đường làm giúp, tôi muốn nhờ anh viết lời tựa.”


Quang Tử nắm chặt tay Bình Tử, người hơi run run, “Nếu anh thấy tôi thích hợp…”


Đường Đường nhìn vào mắt hai người đàn ông không nói gì.


Văn Văn và Tiểu Mỹ cùng thu dọn hành lý, Bình Tử đẩy cửa bước vào, “Thủ tục xuất viện đã xong cả rồi, chúng mình đi thôi.”


Đường Đường uể oải duỗi người, “Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn này. Đã sớm nói với mọi người mình không sao rồi mà, cứ làm to chuyện lên thôi.”


Bình Tử nói với Đường Đường, “Em nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu đi. Mai ba mẹ anh lên Bắc Kinh, họ muốn tới thăm em!”


Đường Đường đẩy anh ra, “Sao cơ? Sao không nói sớm cho em?”


“Không phải em vẫn trong viện sao? Không kịp nói với em.” Vẻ mặt của anh như người vô tội.


Cô vô cùng bất an, “chết rồi, em không gặp có được không, thấy lo lắm.”

...
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: 12>>
CÀI ĐẶT STORE MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Người vợ thay thế – chương 84 (end)
» Người vợ thay thế – chương 83
» Người vợ thay thế – chương 82
» Người vợ thay thế – chương 81
» Người vợ thay thế – chương 80
1234...202122»
Tags:
• Tìm Kiếm - Google Translate
Admin: Admin
Email: admin@gmail.com
tai game android
Bản quyền © Kênh Pro
XtScript v1.0
Mini Version
0nline : 11/ 1/ 1418
bigkool 2015, Tải Game Bài Lá Ella , Tải Game Mobi Army 3 , Game Bang Bang Mobile , Game iOnline 308 , Game goPet 126 , GaraGame , Sát Thần VTC , Ngọc Rồng Online , Phá Đảo VTC , Khí Phách Anh Hùng 160 , Game Au Mobile 1.3 , Game aVatar 252 , Game Boom Boom , Game Võ Lâm 3 , Game Võ Lâm mobile , Kiếm Thế Mobile
Cute girls sex video clips
Tags: http://muivikhiyeu.sextgem.com/Truyen/bai-viet/03-khong-ket-hon-lieu-co-chet-chuong-21.html
SEO : Bạn đến từ :
DMCA.com