watch sexy videos at nza-vids!
Bạn đang dùng máy java, hãy truy cập VietPro9x.Mbox.Sh Chuyên game cho điện thoại NOKIA JAVA, hay cảm ứng thông thường , cập nhật tất cả các game Online Offline trên thị trường game VIỆT NAM
wap game , wap tai game , tai game android

Wap Tải Game Android Cho Điện Thoại Miễn Phí

home| Game | Kqxs | Ảnh Đẹp | Blog | Mobi tv
Bây Giờ 11:34 ,Ngày 08/04/25
* Phong vân truyền kỳ online - Game nhập vai tuyệt đỉnh hay nhất
* Tải Game Bài Lá Ella - Game Bài Đình Đám Nhất Hiện Nay
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Chương 12: Đã từng chính là sai lầm


Chấm dứt một cuộc tình, linh hồn tôi cũng lạc sang một bên, nhìn lại xem bản thân đau đớn thế nào, làm sao để nỗi đau thành thói quen? Kết thúc một cuộc tình, linh hồn lặng lẽ đứng đối diện, nhìn xem tôi bị thất thế ra sao, sao lại đẩy mình vào vực sâu như thế?


Khoanh tay đứng nhìn, tận mắt thấy bản thân khó xử, giãy giụa trong biển khổ nhưng không thấy bến bờ. Khoanh tay đứng nhìn, mặt lạnh nhìn cuộc yêu say đắm, gieo hạt giống giữa hoang mạc nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hy vọng. Cho đến khi không thu lại được hạt quả tình yêu mới biết rằng trái tim cũng thấy lạnh.


- “Khoanh tay đứng nhìn”


Đèn đường đã bật sáng, nhìn hết sức chói mắt.


Văn Văn một mình bước đi trên con đường ồn ào náo nhiệt.


Lý Cường cũng đi một mình, xuyên qua đám đông ồn ào.


Văn Văn đang bước tới, đi dưới ngọn đèn đường.


Phía bên đường đối diện, Lý Cường cũng đang bước tới theo hướng tương phản.


Cô lôi điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.


Một chiếc xe bus gào thét đi qua, che cách khoảng trống hai người đang cách nhau.


Trên bàn đầy đồ ăn, Tiểu Mỹ, Đường Đường, Văn Văn, Bình Tử bốn người đang ngồi xung quanh.


Văn Văn nâng một ly lên uống cạn, còn Tiểu Mỹ uống nhỏ nhẹ từng ngụm một.


Đường Đường vừa tự rót rượu cho mình, vừa ngăn bạn. “Uống vừa thôi, tí là say đấy. Mai đi làm đau đầu lắm.”


Tiểu Mỹ quay sang nhìn bạn, “để cậu ấy uống, uống cho vui vẻ, uống sẽ không phiền muộn nữa.”


Bình Tử cầm chai rượu vang chỉ còn lại một chút, do dự chưa rót.


Trên bục biểu diễn, Phong Phong đang ca hát đến khàn giọng, chỉ về phía những bàn tay phía dưới để hô hào cổ vũ.


Một cô gái tiến lên tặng cho anh một bông hoa hồng rồi ngại ngùng chạy xuống ngay.


Lý Cường đang ngồi một mình ở quầy bar, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, bộ dáng như không để ý.


Một cô nàng ăn mặc diêm dúa, tay cầm ly rượu ngồi bên cạnh anh. Cô vươn tay ra, keng vào ly của anh một tiếng.


Anh lịch sự cúi người, “xin lỗi, tôi quen ngồi một mình.”


Người con gái lạ mặt kia đứng dậy: “Ôi xin lỗi đã làm phiền anh.”


Văn Văn, Tiểu Mỹ và Đường Đường ba cô gái nằm ngang dọc trên ghế sofa.


Bình Tử bước lại gần, đặt ba ly nước lên bàn, “dậy uống nước mật ong để giải rượu đi em.”


Tiểu Mỹ ngồi dậy: “Để em tự làm được.” Cô nhỏm dậy, ngước đầu uống cạn cốc nước rồi đứng dậy, “không cần để ý đến em đâu.” Rồi cô bước vào phòng.


Bình Tử khẽ vỗ nhẹ vào vai Văn Văn.


Cô nhận ly nước từ tay anh, uống trong trạng thái mơ hồ, thất thểu đứng dậy rồi cũng loạng choạng bước vào phòng.


Bình Tử gọi lớn, “này, em vào nhầm phòng rồi, đó là phòng của Tiểu Mỹ!”


Cô ừ một tiếng rồi đi về phía phòng mình.


©STE.NT


Nhạc bật đã du dương hơn nhiều.


Phong Phong tiến đến bên Lý Cường và nói: “Cảm ơn nhé!”


Nghe thấy tiếng, anh quay đầu lại nhìn.


Phong Phong cầm một ly rượu lên lắc lắc, vừa cười vừa nói: “Sao thế? Đã đến nơi này không thể thoải mái cơ thể một chút? Căng thẳng thần kinh làm gì?”


Lý Cường cười nhạt không đáp.


Bình Tử khẽ đẩy Đường Đường nhưng cô không nhúc nhích, đẩy cô thêm một lần nữa cô mới hừ lên một tiếng.


Anh lấy cốc để kề vào miệng cô, “em uống nước mật ong đi!”


Cô không nhúc nhích, anh phải nâng đầu cô dậy để uống nước. Cô vừa uống vừa nói mấy câu không nghe rõ.


Anh nâng hẳn cô dậy rồi kề vai đưa cô về phòng.


Cô vô thức từ từ đứng dậy, vừa đứng được một lát rồi lại ngã sụp xuống khiến anh phải đỡ cô lên.


Anh dìu cô về giường, đắp chăn lên người, tắt điện phòng rồi mới đi ra.


Trong quán bar, Lý Cường đang ngậm điếu thuốc. Anh rút điện thoại trong túi ra, ấn số gọi cho Văn Văn.


Tiếng điện thoại vang lên, Bình Tử quay đầu lại nhìn. Hóa ra là điện thoại trên bàn phòng khách. Anh để Đường Đường ở đó rồi quay ra.


Lý Cường: “A lo…”


Bình Tử: “Là tôi đây!”


Lý Cường: “Không cần phải nói, anh nghe điện thoại thì chắc hẳn ba bọn họ đang say mềm rồi.”


Bình Tử: “Anh có cần qua thăm họ không?”


Lý Cường: “Không cần đâu, cảm ơn anh nhé!”


Bình Tử ừ một tiếng, tắt điện thoại rồi lại để trên mặt bàn.


Lý Cường lấy ví ra, trả tiền cho người phục vụ.


Phong Phong đến bên anh hỏi: “Người anh em không ở lại chơi chút nữa sao?”


Anh quay ra nhìn Phong Phong, nói bằng giọng có chút chế nhạo: “Người phụ nữ của anh và của tôi đang say mềm ở nhà đấy, anh định đến xem tình hình thế nào không?”


Phong Phong lắc lư cái ly, “sợ gì chứ? Không phải có tên ẻo lả ở nhà hay sao? Hơn nữa, đã có Văn Văn ở nhà rồi không sợ hắn làm điều gì đâu.”


Lý Cường đưa tay dập điếu thuốc lá thơm, quay người đi, không hiểu sao anh không chịu nổi cái gã Phong Phong này, thậm chí có chút hơi khinh bỉ hắn.


Lý Cường dạo bước chầm chậm trên đường.


Một đôi tình nhân đang đi bên nhau. Anh đưa mắt nhìn họ cho đến khi đã đi khuất dạng.


Bình Tử thu dọn bàn ăn, sắp xếp bát đĩa vào phòng bếp rồi bắt đầu rửa bát.


Tiếng chuông cửa vang lên, anh ra ngoài cầm lấy ống nghe, rồi đi ra đóng cửa lại.


Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Bình Tử ra mở, Lý Cường xách túi đồ rồi bước vào phòng.


Thấy anh, Bình Tử mỉm cười chào.


Lý Cường đặt túi đồ lên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy điện thoại của Văn Văn ở đó.


Bình Tử vẫy sạch nước trên tay rồi nói, “ngoài Đường Đường ra thì hai cô còn lại vẫn còn chút tỉnh táo. Anh vào phòng Văn Văn đánh thức thì có thể cô ấy tỉnh dậy đấy.”


Anh cười đau khổ, “cô ấy vì tôi mới kéo mọi người đến uống thế này. Không khéo nhìn thấy tôi cô ấy còn không vui hơn.”


Bình Tử ngại không nói gì, lật nhìn mấy thứ đồ trên mặt bàn, “mai các cô ấy tỉnh lại uống thêm chút mật ong là được thôi. May quá mật ong cũng sắp hết rồi, cảm ơn anh nhé.”


Đứng một bên, Lý Cường có chút ngại ngùng chà sát hai tay, “tôi phải cám ơn mọi người mới đúng. Tính khí của Văn Văn không được tốt, lại làm phiền mọi người rồi.”


Bình Tử cười, tiếp tục lật túi đồ, “sao lại có cả bánh sandwich thế này?”


“À, lần nào cũng làm phiền anh. Tí anh ăn chút đồ ăn đêm rồi nghỉ ngơi đi.”


Bình Tử ngẩng đầu lên, “không ngờ anh cũng chu đáo đến thế!”


Lý Cường tiếp tục chà sát hai tay, “tôi gọi điện thoại thì anh nghe nên có chút không yên tâm, muốn đến xem thế nào.”


Bình Tử chỉ cười gật đầu.


“Người anh em đừng hiểu lầm nhé. Tôi chỉ sợ Văn Văn lại gây phiền phức gì cho mọi người. Hôm nay đến quán bar tôi có gặp Phong Phong, anh ấy cũng nói anh là… Là một người quân tử!”


“Anh yên tâm đi. Cô ấy không sao đâu, rồi lại bình thường thôi mà.”


“Tôi vẫn nên đi xem cô ấy thế nào, một lát thôi, không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu.”


Bình Tử cười một tiếng, “đến thăm vợ mình chính là đặc quyền của anh!”


Lý Cường nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô đang ngủ say trên giường, chăn rơi khỏi người từ bao giờ.


Anh lại gần, kéo chăn lên nhẹ nhàng đắp lại cho cô rồi bước ra.


Anh bước ra đến cửa, kéo cửa ra ngoài.


Bình Tử: “Anh đi luôn sao?”


“Chỉ sợ cô ấy không vui.” Nói xong anh kéo cửa bước đi luôn.


Bình Tử đóng cửa lại, ngồi xuống sofa mở tivi lên xem. Anh chỉ để tiếng rất nhỏ rồi lôi bánh sandwich ra ăn, vừa xem vừa gặm bánh.


Mọi thứ dường như trở lại bình thường.


Anh sớm quen với việc ba cô gái giải sầu bằng rượu, quen việc lấy nước mật ong và chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho họ. Anh ngồi một mình xem phim đến hết đêm hoặc ngủ quên mất.


Anh vốn rất quý mến ba cô gái này. Tuy tính cách mỗi người mỗi khác nhưng đều có điểm chung là lòng nhiệt tình và tính lương thiện.


Hai năm trước, anh
đến Bắc Kinh mới được một thời gian, còn bị mắc kẹt trong những khó khăn. Nếu không gặp được ba cô gái này không biết bây giờ liệu anh thế nào.


Văn Văn gặp anh hơn hai năm về trước.


Hôm đó, Bình Tử đi cùng Phi – là một người đại diện của mình đến nhà sản xuất bản để tính tiền nhuận bút. Bình Tử phải mang bản sao chứng minh thư đến rồi ký tên vào. Còn việc phân chia lợi nhuận với Phi như thế nào, nhà xuất bản không có trách nhiệm.


Văn Văn là người chịu trách nhiệm biên tập lại cuốn sách của anh. Phần sách gốc Phi đã đưa cô khoảng nửa năm trước. Văn Văn rất có ấn tượng với cuốn sách đó. Mặc dù đề tài giống nhau nhưng cách viết khá khác lạ, văn phong lưu loát và độc đáo khiến người đọc có cảm giác không ngờ đến. Trong cả quá trình biên tập, cô gần như không tìm ra được những lỗi sai. Cuốn sách được nhẹ nhàng thông qua.


Khi trở về, Văn Văn và Đường Đường còn nhắc đến tiềm năng của cuốn sách. Sau khi hỏi rõ về tác giả, Đường Đường lập tức bảo bạn: “Ôi trời, Bình Tử cũng đến Bắc Kinh sao? Anh ấy vốn là phó tổng biên tập của một tạp chí văn nghệ ở Dương Châu, cũng là một nhà thơ có tiếng đấy. Năm ngoái mình đi Tô Châu tham dự một buổi giao lưu văn hóa thì gặp anh ấy. Khi nào anh ấy đến tòa soạn lần nữa thì cho mình gửi lời hỏi thăm nhé.”

...
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: 123>>
CÀI ĐẶT STORE MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Kế hoạch... cưa trai
» Không kết hôn liệu có chết – Lời kết
» Không kết hôn liệu có chết – Chương 22.1
» Không kết hôn liệu có chết – Chương 22
» Không kết hôn liệu có chết – Chương 21
1234...202122»
Tags:
• Tìm Kiếm - Google Translate
Admin: Admin
Email: admin@gmail.com
tai game android
Bản quyền © Kênh Pro
XtScript v1.0
Mini Version
0nline : 11/ 1/ 3286
bigkool 2015, Tải Game Bài Lá Ella , Tải Game Mobi Army 3 , Game Bang Bang Mobile , Game iOnline 308 , Game goPet 126 , GaraGame , Sát Thần VTC , Ngọc Rồng Online , Phá Đảo VTC , Khí Phách Anh Hùng 160 , Game Au Mobile 1.3 , Game aVatar 252 , Game Boom Boom , Game Võ Lâm 3 , Game Võ Lâm mobile , Kiếm Thế Mobile
Cute girls sex video clips
Tags: http://muivikhiyeu.sextgem.com/Truyen/bai-viet/03-khong-ket-hon-lieu-co-chet-chuong-12.html
SEO : Bạn đến từ :
DMCA.com