Wap Tải Game Android Cho Điện Thoại Miễn Phí
“Được
.” Hàn Cảnh Hiên liền ôm Hạ Thần chạy tới hướng bãi đậu xe.
Bên ngoài phòng bệnh, cha mẹ Hàn Cảnh Hiên cùng cha mẹ Hạ Thần lo lắng đứng chờ, Tây Bác, Tư Dĩnh…bọn họ đứng qua một bên im lặng chờ đợi.
“Oa…” Một hồi lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng khóc của đứa trẻ.
“Cha, mẹ… Sinh rồi”. Hàn Cảnh Hiên kích động nói.
Mọi người bớt lo lắng, Tây Bác, Vũ Văn, Tư Dĩnh, Tư Giai cùng Long Ngạo Phỉ lặng lẽ rời đi, không muốn quấy rầy bọn họ.
“Chị, có mệt không?” Đới Tư Dĩnh đỡ cô, hỏi, hiện tại đứa bé đã được bốn tháng, bụng cũng đã hơi lớn.
“Khỏe lắm, không có mệt.” Đới Tư Giai lắc đầu, nhưng trong người cảm thấy hơi khó chịu, hiện tại mới được bốn tháng nhưng cô đã cảm thấy mệt, còn năm tháng nữa, cô phải vượt qua mỗi ngày.
“Tư Giai, chúng ta về thôi, Tây Bác, Vũ Văn, hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ đỡ lấy cô, anh nhìn ra trên mặt cô có chút mệt mỏi.
“Hẹn gặp lại.” Từ Tây Bác cùng Trịnh Vũ Văn nhìn thấy sắc mặt Tư Giai không được tốt, trong lòng cũng thấy lo lắng.
Biệt thự Long gia.
Đới Tư Giai trở về phòng ngủ, nằm lên giường rliền nhanh chóng ngủ say.
“Bác sĩ Lưu, bệnh tình của cô ấy hiện giờ thế nào rồi?” Xuống dưới lầu, Long Ngạo Phỉ hỏi vị bác sĩ gia đình anh mời đến.
“Chủ tịch, tình hình của phu nhân hiện tại tạm ổn, dù sao đứa bé cũng còn rất nhỏ, nhưng sức khỏe phu nhân bây giờ rất yếu, tôi sẽ cố gắng điều trị cho phu nhân, có thể an toàn vượt qua mấy tháng sắp tới, để đứa trẻ có thể được sinh ra.” Bác sĩ Lưu trình bày chi tiết.
“Cám ơn bác sĩ, bác sĩ Lưu, thật khiến cho ông phải bận tâm rồi.” Đới Tư Dĩnh ở một bên cảm kích nói.
“Tiểu thư, cô đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi.”
Tuy bác sĩ nói như vậy nhưng Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ đều cảm thấy trong lòng không có lấy một chút vui mừng, ngược lại càng ngày càng lo lắng, an toàn vượt qua mấy tháng tới, để đứa trẻ được sinh ra, nhưng sau khi đứa trẻ sinh ra thì cô sẽ thế nào? Kết quả thật tàn khốc.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, Đới Tư Dĩnh đi đến bên giường nhìn chị đang nhắm mắt ngủ say, mới nắm lấy tay cô giữ ở trước mặt mình, một giọt nước mắt rơi xuống, chị, em làm sao có thể giúp chị đây? Nếu cô có thể chịu thay cho chị thì thật tốt quá.
Đột nhiên một chiếc khăn tay giơ ra trước mặt mình, cô ngẩng đầu liền thấy, là Long Ngạo Phỉ, cầm lấy khăn lau đi nước mắt: “Cám ơn.”
“Đừng nên đau buồn, cũng đừng khóc, chúng ta không phải so với Tư Giai còn phải mạnh mẽ hơn sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn cô nhẹ giọng nói.
“Em biết, nhưng là em nhịn không được, em không thể tưởng tượng ngày chị sẽ rời đi, như thế sẽ rất đau, rất đau, rất đau.” Đới Tư Dĩnh lấy tay ôm ngực nói.
“Anh biết, anh cũng rất buồn, nhưng chúng ta chỉ có thể đau buồn trong lòng, đi thôi, đừng nên quấy rầy, để cô ấy nghỉ ngơi.”
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn ở lại cùng chị, lặng lẽ bên chị, em sợ thời gian em được chăm sóc chị ấy ngày càng ngắn đi.” Đới Tư Dĩnh không muốn rời đi.
Khẽ thở dài, Long Ngạo Phỉ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ